20:00 tối thứ 7 ngày 24/8/2019, thông thường vào khoảng thời gian này có lẽ mình đang ở trên sân bóng. Nhưng hôm nay mình ở nhà và đọc được một câu chuyện “buồn”.
Câu chuyện được đăng trên PTIT Confessions (PTIT là viết tắt của ngôi trường mình từng theo học). Đây là toàn bộ câu chuyện:
KÊU GỌI ỦNG HỘ SINH VIÊN D15 PTIT BỊ UNG THƯ XƯƠNG
Cuối tuần, ngồi và nghĩ về em Hòa Lê, cô sinh viên giàu lòng nghị lực, luôn mạnh mẽ với bao khát khao, mơ ước ở tương lai, luôn cố gắng hết sức để có thể tự lập, không là gánh nặng của bố mẹ trong suốt cuộc đời sinh viên. Em nói với tôi rằng, nhà em nghèo lắm…
Lần đầu gặp em, là một ngày thu tháng 8 năm 2015. Khi đó, tôi được giao nhiệm vụ là cố vấn học tập của lớp D15KT1, nơi em theo học. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em khi em được ứng cử vị trí lớp trưởng, là đôi mắt … nó vừa thánh thiện, trong veo, vừa đượm buồn như chính câu chuyện của cuộc đời em bây giờ vậy.
Ngày nhận được tin em bị ung thư xương, cũng chính là ngày em chuẩn bị bảo vệ khóa luận tốt nghiệp do tôi hướng dẫn. Em đã nói với tôi rằng “Cô ơi, em đau lắm, nhưng em không muốn bị vắng mặt trong ngày ý nghĩa nhất cuộc đời sinh viên của mình. Dù phải ngồi xe lăn, em vẫn muốn được đến tham dự buổi bảo vệ cô ah… “. Nghe em nói, tôi òa khóc, khóc rất nhiều và khóc như một đứa trẻ vậy… Tôi tự hỏi, tại sao ông trời lại bất công với em? tại sao lại là em, một cô gái ngoan ngoãn, hiếu thảo, tốt bụng phải chịu một số phận nghiệt ngã đến thế???
Vậy mà, cái mong ước đơn sơ kia của em cũng không trở thành hiện thực. Em báo tin cho tôi, do sức khỏe của em rất yếu, xương rất giòn và dễ gãy nên bác sỹ khuyên em không nên đến buổi bảo vệ hôm ấy. Tôi biết em buồn lắm, nhưng cũng chỉ biết động viên và nói chuyện với Khoa để Khoa xin ý kiến Học viện đồng ý cho em được thông qua khóa luận dưới hình thức chấm và phản biện qua giấy.
Tôi đã luôn tin, dù đau đớn nhưng em sẽ luôn lạc quan, luôn mạnh mẽ để vượt qua bạo bệnh.
Và tôi vẫn cứ hi vọng như thế, cho đến ngày hôm nay, sinh viên của tôi gọi điện báo cho tôi rằng em rất yếu, đang phải hóa trị lần 2, tóc em đã rụng hết và gia đình cũng khánh kiệt vì chữa bệnh cho em. Nghe xong, tôi thấy trách bản thân mình vô cùng. Cũng vì tôi lần chần, tôi đã hỏi em về việc kêu gọi mọi người giúp đỡ em, nhưng do em chưa muốn nên tôi vẫn chưa làm, sợ em phải nghĩ ngợi. Đến giờ, khi biết bệnh tình của em nặng hơn và biết về hoàn cảnh của em khó khăn đến thế, thì tôi mới dám viết những dòng này lên đây để kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng.
Bố mẹ em làm nông, nhà em có 3 chị em gái, em là thứ 2, bên trên là chị cả lấy chồng ở quê, bên dưới là em gái đang học Đại học. Dù bố mẹ em làm lụng chăm chỉ, nhưng do gánh nặng nuôi con ăn học, thêm việc làm ăn thua lỗ nên gia đình em đang gánh 1 số nợ vài trăm triệu, đây là lý do vì sao trong suốt 4 năm Đại học, em luôn đi làm thêm để không phải xin tiền bố mẹ ăn học. Giờ em bị bệnh như thế này, đúng là khó khăn vô cùng …
Vì vậy, tôi tha thiết kêu gọi sự chung tay giúp đỡ của mọi người dành cho em, để em và gia đình có thêm kinh phí chống chọi với căn bệnh quái ác này.
Đặc biệt, kính mong Học viện Công nghệ BCVT, Khoa TCKT và cộng đồng sinh viên Học viện cùng giúp đỡ em vượt qua khó khăn này.
Mong mọi người hãy chia sẻ bài viết để em nhận thêm được nhiều yêu thương, để nhiều cá nhân và tổ chức bên ngoài biết đến và giúp đỡ em!
Mọi đóng góp cho em xin gửi về:
STK: 1500206019217, Agribank, chi nhánh Hà Tây
Chủ tài khoản: Lê Thị Hòa.
Em đang nằm điều trị tại buồng 2, phòng cấp cứu khoa Nhi, Bệnh viện K, Tân Triều, Hà Nội.
Trân trọng và cám ơn sự giúp đỡ của mọi người rất nhiều!Cre :cô Anh Le
Link bài viết: https://www.facebook.com/PtitConfessionsOfficial/photos/a.536802099674174/2501791966508501/?type=3&theater
Đọc hết bài viết, đọc lại thêm 3-4 lần nữa nhưng cứ 5-10 phút mình lại vào đọc lại, đọc những lời chúc của mọi người gửi đến em.
Một tiếng sau khi bài viết này lên sóng trên Fanpage của Ptit Confessions, cô giáo của em là tác giả của bài viết này trên Facebook cá nhân vào gửi lời cảm ơn đến Page. Mình vào Facebook của cô, tìm được Facebook của em. Mình lặng lẽ xem Facebook của em, lần hoạt động gần nhất là ngày 18/6/2019 và là một STT buồn. Vừa xem Facebook, mình suy nghĩ về cuộc sống của chính bản thân, tự cảm thấy thật may mắn, chí ít là cho đến bây giờ. Mình có gia đình, có bạn bè, khỏe mạnh và có một công việc mà mình được làm đúng nghề mình yêu thích, mình được sống với đam mê bóng bánh của mình.
Cảm thấy mình may mắn bao nhiêu thì lại xót xa cho em bấy nhiêu, một cô gái mình không hề quen chưa nói chuyện bao giờ, chỉ tình cờ gặp 4-5 lần gì đó trong trường. Mình học trên e đấy 2 khóa, ấn tượng đầu tiên là khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu, dễ dàng để lại thiện cảm cho mọi người.
Viết đến đây thì mình cũng không biết nói gì hơn chỉ muốn chúc em mau chóng khỏe lại, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải cố gắng hết sức, gia đình, bạn bè, thầy cô và gia đình PTIT luôn ở bên em.
Tất cả những tấm lòng hảo tâm mọi người có thể chuyển khoản trực tiếp theo địa chỉ trong link bài viết mình có chèn bên trên.